Bao thơ ấu cũng về miền dĩ vãng...

Sau tiểu thuyết mùa hoa sạu và bài thơ Tặng cô giáo Hường nổi tiếng đình đám trên làng, bởi ngôn ngữ thông minh sắc sảo của Anh. Lâu nay độc giả thấy Anh vắng bóng trên trang quê hương, hóa ra là Anh đang nuôi con nhỏ, dẫu vậy những tình cảm ấm áp của Anh dành cho con thơ, cho quê hương, cho những kỉ niệm ắp đầy không hề thay đổi, trang tin trân trọng giới thiệu tiếp về Anh



Lê Văn Thái. Ban nội chính tỉnh ủy Bình Phước
Những bài viết cùng tác giả đã đăng:
1.Truyện ngắn Mùa hoa sạu
2. Trong rét mướt những bộn bề tháng Chạp

 

Đêm chưa khuya sao phố bình lặng quá
Giấc ngon chưa mà con thở thật đều
Cha trở mình nghe gió cựa thềm rêu
Nghe man mác với bao điều dang dở

Chiều la con chuyện học hành sách vở
Tối thương thương thưởng một buổi xi-nê
Nghe tiếng con cười mà dạ hả hê
Ngắm con ngủ lòng lại chùng suy nghĩ…

Bao đêm nữa, con ơi. Thời gian và ý chí
Sẽ an bình theo nhịp bước cha-con
Sẽ len dày những khoảng trống hao mòn
Sẽ giữ được những gì ta muốn giữ…

Mong tình yêu sẽ lấp đầy quá khứ
Mong thời gian sẽ xóa vết tủi hờn
Mong ngày mai khi con lớn khôn hơn
Hiểu một chút cho lòng cha thực tại

Ôi đêm dài như nỗi niềm xa ngái
Gửi vào trong hư ảo của thời gian
Một chút gì như khát vọng mênh mang
Như nước mắt đã tràn trên hoang mạc…
13.12 (ru giấc con thơ)

Bài số 2

Nước mắt nhỏ xuống dòng sông thầm lặng
Sẽ đắng dần những khô hạn em ơi
Lỡ sinh ra làm một kiếp con người
Buồn phải khóc, vui biết cười rạng rỡ

Em đã qua bao chặng đường vụn vỡ
Dặm gian truân như thế cũng quá vừa
Hãy ngước lên đời thơi thới đang chờ
Thả lòng xuống cho nhọc nhằn ở lại

Nghĩa với cha,tình với người mãi mãi
Làm đẹp thêm lóng lánh ảnh tâm hồn
Có những điều tạo hóa đã sắp khuôn
Thì phải thuận cho vuông tròn định mệnh

Nước mắt nhỏ nếu để vơi ân hận
Khóc đi em cho nhẹ bẫng cõi lòng
Nước mắt buồn vì số phận long đong
Ừ, khóc nữa để nong đầy quá khứ...

Nhưng em ơi, phải thương mình với chứ
Hai sáu năm thân xác tội lắm rồi
Bao câu hò đã thoát khỏi vành nôi
Bao thơ ấu cũng về miền dĩ vãng...

Nín đi em nỗi buồn đau quá vãng
Một ngày kia sẽ khép lại trong hồn
Và tình yêu trong cái lớn, sự khôn
Sẽ là chốn bình yên và hạnh phúc

(Có vài lời khi em đang thổn thức
Một chút lòng nho nhỏ gửi em vui)

 

 

Tác giả bài viết: Lê Văn Thái