Vị đắng của hạnh phúc

Nói hộ những nỗi lòng chưa bao giờ thôi ấp ủ, triền miên về Mẹ của phóng viên báo Quân đội nhân dân Trang Thái Hà
Các bài viết cùng tác giả đã đăng:
1. Thơ say 1
2. Thơ say 2
3. Chân quê
4. Chửi những kẻ ăn trộm gà ở quê
5. Lửa vội
6. Duyên đến muộn là duyên lành


VỊ ĐẮNG CỦA HẠNH PHÚC

Có khi nào, Thượng đế không ở khắp mọi nơi nên người sinh ra những người vợ, người mẹ? 

Bố không nói nhưng mẹ biết, bố nhói đau chỗ nào? Bố thẫn thờ chìa ngón tay cho mẹ. Mẹ miết thật khẽ vết cáu vàng thấp thỏm kẽ móng tay. Bố chân trần, mẹ chân đất. Vất vả một đời, chỉ hai người khổ tận cùng nhau. 

 

Mẹ chăm sóc Bố ( Ảnh do tác giả cung cấp)

Nào đã kịp phe phẩy quạt mo, ngồi thở một hơi cho nhẹ cái cuộc đời...

- Giông bão qua đi. Ông với tui đụng độ nhớ quên, lo âu, phiền muộn. Nếu tui đi trước thì sao nhỉ? Ông có gọi tên tui rồi hun lên má? Ông đừng khóc, giọt xót xa sẽ ăn mòn bao tử. Bát cháo suông nào kịp bón cho ông. Ông đừng nấc, tui biết ông tỉnh bơ như sáo. Ông làm nũng tui, phụng phịu giống con mèo.

Con với cháu, mỗi đứa một phương. Gửi niềm thương chất đong đầy tủ gỗ. Ông uống triền miên đến bao giờ cho hết? Chúng a lố hỏi thăm ông đấy!...
Ông nghe rồi nhưng giả tảng lặng im. Áng mi buồn đờ đẫn, đục trong. Chỉ mẹ biết, bố âm thầm độc thoại.

- Tây ta chi, tui cần lũ chúng nó về đây. Ló cái mặt cho tui nhìn một cái. Thấy đã rồi, đi mô được cứ đi. 

Sao hôm nay tay bà chai thế? Tay bà mềm, êm ái lắm cơ mà? Áo vừa thay, hôm nay thôi bà nhé? Hôm nào cũng lau, mòn hết da tui rồi... "Bà nói chi mà đi với ở. Nỡ nào bà bỏ tui đi lúc này?" 

Bố nhìn mẹ như đứa trẻ lên ba. Ngơ ngác hỏi dò, sao bà chu đáo thế? Bố không biết! Có lẽ bố không bao giờ biết? Sẽ chẳng khi nào, mẹ hết chu đáo đâu. 

Mẹ ân cần gieo mòn mỏi, đợi trông. Bố nỡ nào tai biến, liệt, quên? Có vị đắng, ngọt ngào trong hạnh phúc. Mẹ cứ lo ba... Chẳng thấy ngọt cứ xót xa trong lòng.

Tác giả bài viết: Trang Thái Hà