Nặng lòng với quê hương

Bài thơ hồi ức về những ngày lũ lụt tại quê nhà của tác giả Lương Thị Cảnh, hiện sống tại thành phố Huế

                   Tác giả (cô giáo Lương Thị Cảnh) bên đại gia đình 

Bài viết của cùng tác giả đã đăng
1. Xúc Cục, nghề mưu sinh của thôn Thượng Phủ


Nặng lòng với quê hương

Đêm ở Huế
Nghe câu hò  xứ Huế
Nhớ Đất Lệ vô cùng
Câu thương
...Câu nhớ
                 ... Câu giận
                         ...Câu hờn
Biết khi mô  biển lặng
Em lại về  thăm anh?

Quê  mình còn lụt nữa không anh?
Thời còn nhỏ em mong có lụt
Lội nước thỏa thích, vui với việc làm:
Lấy củi lụt, đi đơm cá lụt
Trẻ con lùa Trâu, người lớn bắt Heo, Gà.
 
Rồi thỉnh thoảng hỏi han nhau “con nước”
Nước lên mô rồi rứa hở anh ?
Bè chuối đóng chưa? Gạo, mắm còn hay hết ?
Trời tối om mà  chuyện cứ như ngày.
 
Trống lại dục, mõ lại khua vang
Ong đội trưởng nói to như ra lệnh
“Bà con ơi! Nước lên nhanh quá!
Đưa trẻ em, người lớn tuổi lên tra
Thanh niên trai tráng lên  đường đi chống lụt’’.  

 Người cứu hộ, kẻ cứu trợ
 Một miếng khi đói bằng gói khi no
 Dù cho xơ mít, mắm cà
 Củ khoai, củ sắn ấm lòng tình quê.  

 Hò Huế về khuya nghe não nuột.
 Bỗng dâng đầy những kỹ niệm xưa
 Quê hương tôi, một thời để nhớ
 Dòng sông, bến cũ, dòng đời trôi
 Ước chi quay lại thời xưa trẻ
 Để được nô đùa với nước lụt ngày xưa.

 Huế, tháng 7 năm 2009

Tác giả bài viết: Lương Thị Cảnh