Bài thơ gửi tặng một người con gái nơi làng quê

Bài thơ nhiều nỗi lòng của tác giả Lê Văn Thái hiện công tác tại Tỉnh ủy Bình Phước gửi tặng môt người con gái Lệ Sơn
Lời dẫn từ một người chị Lệ Sơn: Tôi từng thấy tiêu đề bài thơ này trên báo làng phiên bản cũ nhưng….không đọc. Phần vì tôi ít đọc thơ, phần vì tiêu đề bài thơ nó cứ chung chung, quen quen, cũ cũ.  Nhưng khi đọc bài thơ qua mail mà Lê Văn Thái gửi, tôi thấy bất  ngờ. Không ngờ trông cậu em làm công tác Đảng, lại là cán bộ tỉnh ủy, người thì trông chân chất, mộc mạc mà lại có tứ thơ ngọt ngào, da diết, sâu sắc đến vậy.  Vâng! Thì đã hẳn ai mà mượn thơ để giãi bày lòng mình với người con gái thuở bắt đầu yêu mà chẳng khiến người đọc phải xốn xang.
 
Bài thơ nói về tình yêu của một người đàn ông đã dạn dày sương gió nhưng vẫn mong manh, tinh khôi như lời tỏ tình chưa nói, vẫn e ấp như thuở lòng đã thề “trao em cả cuộc đời” mà chưa dám cầm tay. Tình yêu đầu đời của chàng trai đất Lệ Sơn sau 20 năm vẫn vẹn nguyên và thêm phần sâu nặng bởi người trai ấy đã đi qua bao đường đất, bao thăng trầm vẫn nhận ra tình yêu của mình mãi mãi ở lại thuở nào bên giòng sông Gianh, dẫu rằng vẫn  ngỡ, vẫn tưởng rằng: “Đã ra đi không hẹn ngày trở lại…”

Điều đáng quý, đáng trân trọng là cái tình lớn lao của người đàn ông biết yêu này – yêu mà vẫn “không mặn nồng hoặc lôi kéo chi em” ,, vẫn không muốn người ấy vì mình mà làm lạnh đi tổ ấm hiện tại:
 
Đừng nhé em, thêm một phút xốn xao
Làm rạn nứt mái nhà em yêu dấu”

 
Biết nâng niu những cảm xúc đầu đời để làm hành trang cho muôn dặm đường của đời mình như Thái không phải ai cũng dễ dàng có được. Xin những “Người con gái Lệ Sơn”  hãy đọc bài thơ để nhớ về dòng sông thuở thơ ngây!

Bài viết cùng tác giả đã đăng:
1. Mùa hoa sạu

Gửi người con gái Lệ Sơn
 
Anh sẽ viết cho Hường một bài thơ
Là lời hứa hai mươi năm dang dở
Một bài thơ từ tinh khôi chớm nở
Đến bây giờ, bao thuở đã tàn phai…
 
Anh hứa sẽ viết cho Hường thật dài
Như ngàn dặm dấu chân anh quyên mãi
Đã ra đi không hẹn ngày trở lại
Sao tim mình vẫn khờ dại Hường ơi
 
Hứa cho em suốt cả cuộc đời
Vậy mà phút cầm tay còn chưa có
Lời thương yêu cũng chưa từng thổ lộ
E ấp em ơi, mãi vẫn thế thôi
*
Rồi thời gian chết lặng, thời gian trôi
Hai mươi năm lẽ so cuộc đời ngắn ngủi
Mơ một giấc bình yên và gần gụi
Cũng trở thành quá xa xỉ cao sang…
 
Em không phải là một chuyến đò ngang
Anh cũng chẳng muốn mình là khách trọ
Tình ta xưa dại khờ như thế đó
Hai bờ xa so mái nước song hành
 
Nhạt mờ dần hình cố cũ mong manh
Trong ký ức ấu thơ nhiều hoài niệm
Để một ngày trong mơ ta tìm kiếm
Ở đâu rồi? Yêu dấu của nhau ơi!
…, …
Bỗng nhớ nhau, xin viết một đôi lời
Không là bài thơ một thời đã hứa
Mà em ạ, vài dòng không chan chứa
Không mặn nồng hoặc lôi kéo chi em…
 
Gửi về em như một phút êm đềm
Người trai cũ với thềm xưa bóng cũ
Em chẳng phải là một người cô phụ
Để chờ người xa thẳm ở phương nao…
 
Đừng nhé em, thêm một phút xốn xao
Làm rạn nứt mái nhà em yêu dấu
Chỉ là phút rộn ràng nơi bờ dậu
Con chích choè gọi thơ ấu vang lên
 
Như tiếng ngày xưa trong giấc mộng hồn nhiên.

 

Tác giả bài viết: Lê Văn Thái