Quê hương tôi - đủ trầm lắng để gọi về trong những yêu thương…

Lệ Sơn quê hương là thế đó. Đủ ngọt ngào để gọi về hạnh phúc. Đủ bình yên để ấm áp nụ cười. Đủ dịu dàng để gọi về niềm vui trong từng đôi mắt. Đủ trầm lắng để gọi về trong những yêu thương…
1. Quê tôi không có những mặt hồ xanh biếc, những nốt trầm trong bản nhạc đầy những thanh âm xáo động, vội vã của cuộc sống  hiện đại như các vùng quê khác. Nhưng quê tôi lại có dòng sông Gianh làm chứng nhân của biết bao biến cố, thăng trầm  lịch sử  thuở cha ông dựng nước và giữ nước. Là nơi tắm mát tâm hồn tuổi thơ bao thế hệ của trai làng chúng tôi

2. Lệ sơn không có những hàng me xanh ngắt để nay đứng đó cho anh làm thơ, nhưng lại có sự hùng vĩ của núi non ,của đường tàu bắc nam xuôi ngược. Lại có cả những trưa hè trong hang đá thần kỳ ”Càng nóng càng lạnh“ mà chúng tôi - những mục đồng vẫn thường tắm mát.  Và nếu ở bên đường Quốc lộ nhìn qua, bạn sẽ thấy cả một dòng sông và lũy tre làng xanh ngắt, không thấy những mái ngói như những làng quê Bắc bộ, hay nói đâu xa khác biệt hoàn toàn so với làng quê đất Quảng bình.

3. Quê hương chúng tôi là thế đó, đủ ngọt ngào để gọi về hạnh phúc, đủ bình yên để gọi về ấm áp trong nụ cười, đủ dịu dàng để gọi về niềm vui trong từng đôi mắt, đủ trầm lắng để gọi về trong nhung yêu thương...  

 

Lời bình của bạn Nguyễn Kỳ Nam

Nếu một ngày đưa em về thăm quê, Anh sẽ chọn ngày giông bão. Để em thấy đắng cay hạt gạo.  Cơ cực lúa đồng chiêm. Những mảnh ruộng nứt nẻ chân chim, Oằn mình trong nắng lửa. Xác xơ gốc rạ, Xám ngoét đồng chiều. Về thăm quê nơi anh giấu trời yêu - Em có nhận người dân quê lam lũ? Sẽ nói gì cùng những cô thôn nữ. Bằng tuổi em đã tay bế tay bồng. Em có thương đám bèo trôi sông? Có dám để chân trần trên cỏ? Có dám để đầu trần trêu nắng gió? Có dám lội trên bùn lắm đỉa không em? Anh không muốn dối lừa bắt em phải yêu, tin Quê hương anh bằng những lời có cánh. Bởi một mai khi biết quê mặt lạnh. Quê giận hờn, quê bỗng hóa quê dưng.

Lời bình của Thanh Tâm:

Thăm lại một con đường ngày xưa mưa ướt trơn trợt, bùn vương gấu quần đã quăn cong vì ngày tháng nhọc nhằn. Mơ nghe lại giọng ru hời của mẹ cho giấc ngủ trưa hè hay nghe lại tiếng cha của những chiều tan ca tìm về gọi con trong bóng chiều tà. Cho tôi về lại quê nhà nơi con đò xưa không còn đó và cánh diều no gió chỉ còn lại trong miền ký ức xa xăm.

Nụ cười của cái ngày em hái hoa dại triền đê để đêm về tìm đom đóm reo vui giữa đồng. Một khúc kinh cầu đâu đó xa xa, em ngồi đó thẹn thùng bên anh ngắm trăng giữa dòng sông vắng mơ một hạnh phúc vẹn tròn và sợ tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ. Nụ cười của em tôi khi tiếng dế đêm hè làm thổn thức, để chờ bà chong đèn cho những câu chuyện về miền cổ tích xa xưa nơi của những công chúa, hoàng tử mang theo ước mơ của người nghe khi cuộc sống bình dị đã cuốn trôi đi niềm mơ ước tưởng rằng đã quên. Nụ cười của mẹ khi thấy những đứa con thơ cứ chơi đùa vô tư dưới thềm trăng, vô tư về cuộc đời của hôm nay và ngày mai, nụ cười len lõi trong khói thuốc của người cha ngồi một góc thềm ngắm trăng lặng lẽ.
Cho tìm về khát khao của ngày hôm qua không chỉ cho những đứa con xa xứ mong muốn quay về mà cả những đứa con giữa phố thị xa quê ....

 

Tác giả bài viết: Ẩn danh