Văn tế hồn liệt sỹ

Bài văn tế hồn liệt sỹ của cố nhà thơ Lê Khoa
Tác phẩm số: 05, hưởng ứng viết về chủ đề Thắp nến tri ân cho ngày kỷ niệm 27/7/2012
Tác giả gửi đề cử: Lê Khôi


Xuất xứ của bài thơ: Trong một lần đến thăm lại gia đình người bạn, tác giả được biết bạn mình đã hy sinh nơi chiến trường, để lại bà mẹ ngày đêm ngóng trông con trong vô vọng. Cảm thương hoàn cảnh ấy, cố nhà thơ Lê Khoa đã hoá thân vào người mẹ để viết bài văn tế này cho bạn.

Ôi con ơi !!! 

Hôm nay làng xóm đến thăm con,
Lòng mẹ tủi trăm đường con hỡi !
Xót xa thay, nợ giống nòi,
Con trả một chữ vong.
Sống là khổ, thác là đày.
    Bia đá hảy hận vùi nơi đất khách.
     
    Đau đớn nỗi mẹ mang đôi dòng lệ,
    Nợ khó đền, thù khó trả,
    Gan vàng còn day dứt chốn Quê hương.
    « Công Cha như núi Thái Sơn,
    Nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chảy ra. »
    Núi quá cao nên con phải khuất cha.
    Nước chảy mạnh vùi con vào dĩ vãng.
    Mẹ thương con cố ngậm ngùi năm tháng,

    Sớm củ  chuối, tối ngô rang,
    Cố  mong con khôn lớn trưởng thành,
    Với xã  hội vinh quang cùng đất nước.

    Con thương mẹ cũng đắp đổi qua ngày,
    Sáng ngô rang, chiều khoai hấp,
    Tưởng sẽ cố đua đòi chúng bạn,
    Theo quê hương rạng rỡ với gia đình.

    Con ra đi bóng xế hồn lung linh,
    Mẹ ở lại chiều tà thân ủ rũ.
    Mẹ  nhớ hồi tiễn con đi nghĩa vụ,
    Xung quang con cũng xóm lại cũng làng,
    Con của người bánh gói lại xôi mang,
    Con của mẹ lưng trần, vai cũng trụi.
    Nhìn con đi dưới ngọn cờ phấp phới,
    Nhớ  thương con lệ mẹ tủi hai hàng,
    Tưởng con đi rồi trở lại vinh quang,
    Mẹ  thổn thức ngỡ ngàng nghe báo tử.
    Xót xa thay nợ giống nòi con chưa trả đủ,
    Tuổi thanh xuân hồn phơi phới hiên ngang.
    Sáng chung vai theo bè bạn đến trường,
    Chiều  ao rộng, núi rừng trai thoả chí.
    Bước ra đi mảnh tình chưa kịp nghĩ,
    Biết bao giờ mẹ thấy lại con xưa,
    Mẹ  thương con nước mắt đọng thành thơ,
    Con hỡi, con ơi ! linh hồn có thấu.
    Giờ  mẹ biết cùng ai chia buồn ảo,
    Đến mây xanh gió gợn nỗi căm hờn,
    Nói ra thì có tội với Giang sơn,
    Để trong bụng thì đau lòng nát ruột.
    Đời con chỉ đắng cay, có bao giờ bùi ngọt,
    Mẹ  chít khăn tang cho làng xóm nhớ con.
    Nhìn chúng bạn trở về trọn vẹn mười phân,
    Mẹ  chỉ biết ôm sầu trên miếng vải.
    Nghĩ  thương con hồi con thơ dại,
    Cha mẹ con quá đói quá nghèo,

    Ăn ở với xóm làng chưa đặng chữ đầy vơi,
    Nên  con phải sớm vào trong cảnh khổ.

    Nay Mẹ cúng con nước bàn cơm cỗ,
    Xóm rộn làng vui, con được miếng nào đâu.
    Tủi thân con lúc hoàn cảnh sa sầu,
    Lúa định sản, phải trừ đi vì nợ.
    Nợ  xóm, nợ làng, nợ đời con ạ,
      Nợ  trăm ngàn cay đắng lắm con ơi,
      Nhờ  cháo rau con khôn lớn với đời,
      Nghĩ nợ nước trai cường con góp chí.
      Nay nghe tin con suối vàng yên nghĩ,
      Bạn xóm giềng nghe việc đến thăm con.
      Con ở  nhà đói khổ thiếu cơm ăn,
        Nay con mất đi thóc thúng, lúa hòm.
        Đừng buồn, đừng giận mẹ con ơi,                                
        Thóc con đây, lúa con đây,                                         
         
        Hợp tác xóm làng đang đến giã.
        Mẹ  chỉ trách những người ăn ở bạc,
        Chỉ  biết  đâm xoi, móc ruột, bới tim người.
        Lúc vinh quang ai nhớ đến con ơi,
        Lúc khổ ải  hận đày, con nếm đủ.
         
        Thôi con ạ !

         
        Đời người chỉ một lần sinh và lần tử,
        Con chết đi cho người khác sống lâu,
        Con chết đi cho cha thiệt mẹ sầu,
        Cho xã hội vinh quang cùng đất nước. 
        Nay nghe tiếng còi tàu ly biệt,
        Con trở về hay đi mãi con ơi…
        Nhớ  thương con, tình mẫu tử nghẹn lời,
        Nghĩa hương khói trọn đời con có mẹ.                           
          

        Ôi con ơi !!!

        Tác giả bài viết: Lê Khoa