Gửi con gái Mẹ

Giới thiệu bài thơ của tác giả Lương Duy Hoàng tặng Mệ Phương ở xóm Bàu và tất cả những người Mẹ có con đi xa
 
Đôi nét về tác giả. Lương Duy Hoàng thuộc thế hệ 6x, là con trai thứ của cố nhà giáo Lương Duy Hoè ( Nguyên Trưởng Phòng giáo dục huyện Tuyên Hoá). Sinh ra và lớn lên tại đội 10 cũ, nay là thôn Trung làng, xã Văn Hoá. Là một thanh niên sống trong những tháng ngày vất vả của những năm tháng khó quên, một người con hiếu thảo, thương cha mẹ và anh chị em hết lòng. Vượt khó khăn để nối gót truyền thống gia đình. Anh đã chịu khó rèn luyện và được đi du học (thời đó là cực kỳ xa xỉ). Hình ảnh mà Anh yêu quê hương và gia đình làng xóm để lại ấn tượng đặc biệt với đồng môn, đồng niên, và các Mẹ các Chị thời bấy giờ; đó là sau khi đi học tại Liên xô cũ về, sau bao nhiêu năm về thăm quê lần đầu tiên. Rời sân ga, chạm đất cánh đồng làng, anh nằm úp mặt đất xuống khóc nức nở. Những tình cảm dành cho quê hương của Anh thật là trọn vẹn, chính vì thế dù giờ Anh  đang sinh sống và làm việc tại Vũng Tàu, đi đâu hay làm gì, nhưng giọng nói cũng như tình cảm của Anh vẫn luôn là một người Lệ Sơn chính hiệu. Anh luôn tự hào mình được sinh ra ở vùng quê Lệ Sơn yêu dấu. Trân trọng giới thiệu tình yêu quê hương của Anh qua bài thơ nặng nghĩa nặng tình này đến bạn đọc. (Đặc biệt anh cũng là tác giả của bài văn tế gây bão trong dư luận - Văn tế 99 chóp lèn Lệ Sơn tại đây )

Lời tác giả: Bài thơ này được ra đời từ năm 2009 ngay sau khi trên báo làng có 1 đoạn clip về gia đình mệ Phương. Nghe mệ nhắc đi nhắc lại việc con gái đi làm ăn ở Cần Thơ ngót 10 năm không về thăm mệ. Ngay cuối năm đó hình như chị Hồng đã về thăm mệ rồi. Hè vừa rồi, hình như mệ Phương cũng có vào Cần Thơ thăm con gái.

 

Gửi con gái Mẹ

Vậy là đã 10 năm rồi trông ngóng
Từ ngày con đi lập nghiệp ở Cần Thơ
Mẹ ngồi mong từng phút, từng giờ
Mà bóng con vẫn nơi mô biền biệt?

Cần Thơ là mô? Mần răng mẹ biết!
Nghe nói là xa lắm, phải không con?
Cả một đời mẹ quanh quẩn xóm thôn
Hỏi làm sao mẹ hình dung ra được?

Mười năm qua ngày nào mẹ cũng ước:
Rồi một hôm con gái mẹ bỗng về
Đứng giữa sân gọi “mạ ơi” tha thiết
Rồi lao vào lòng mẹ để mẹ ôm

Hoa chanh vườn nhà vẫn tỏa hương thơm
Giàn bí xanh sân nhà mình đầy quả
Nắng nhạt nhòa trên bao tầng lá
Lối nhỏ vào nhà cứ hun hút cô đơn.



Mệ Phương và lối nhỏ vào nhà Mệ, được LHV chụp năm 2012

Con đi rồi mẹ thơ thẩn sớm hôm
Hết vào, lại ra ngóng tàu đi, tàu đến
Những đoàn tàu thì vẫn còn có bến
Chứ mẹ đợi con cứ biền biệt núi non

Cần Thơ là mô mà xa rứa hả con?
Suốt mười năm không một lần về thăm mẹ?
Vì chuyện làm ăn, hay vì sức khỏe?
Hay có điều chi giận mẹ đấy, con?

Mẹ chỉ cần con gái mẹ ngoan
Không cần thành ông này, bà nọ
Bởi với mẹ con suốt đời bé nhỏ
Trong vòng tay âu yếm mẹ chở che

Về thăm mẹ đi con, dù Tết hay hè;
Dù đói, dù no, dù mưa, dù nắng.
Con về đây cho con đường đỡ vắng
Cho mẹ già bớt thức trắng những đêm dài.

Mẹ bây giờ như trái chín trên cây
Chưa biết lúc nào gió lay mẹ rụng
Đêm mẹ nằm lắng nghe từng tiếng động
Chỉ mong một lần được nghe tiếng “mạ ơi!”


Vũng Tàu, hè 2009

Tác giả bài viết: Lương Duy Hoàng