Dại khờ

Tác giả PHTL trở lại làng Lệ Sơn qua một bài thơ đầy nuối tiếc với tiêu đề "Dại khờ". Vì lý do tế nhị, tác giả xin phép dùng bí danh PHTL
Bài viết cùng tác giả đã đăng
1. Bài thơ gửi người con trai xứ Lệ

2. Bài thơ gửi một người con gái quyền quý nhưng bất hạnh

           DẠI KHỜ
(Thân tặng một người con gái quê hương Lệ Sơn)
 
Tôi đã khóc chao ôi là nước mắt
Lần cuối cùng khờ dại tuổi bốn mươi
Nửa cuộc đời chưa biết một lần cười
Tôi chưa hẳn tin đây là khóc cuối

Vậy cớ sao đêm nay tôi dàn duội
Nhàu nát mình trong tàn ướt người ơi
Nhắm mắt nghe những rả rích đất đời
Mím môi lại hơi thở dồn nấc bậc

Bao lá thu quấn trong lòng cơn lốc
Bao tủi hờn khép chặt với tâm can
Bao nhiêu rồi? Đã nghe rõ hồng nhan?
Đã nghe rõ ngưỡng lụi tàn hương sắc?

Tôi đã khóc chao ôi là nước mắt
Có rửa tan những hoen nhọt ngày qua
Có tái sinh những dịu ngọt phôi pha
Có níu được hơi thở nào rất gấp?

Nắm chặt tay nghe xác thân bầm dập
Những vòng quay, những vòng quay,  vòng quay

Tác giả bài viết: Xin giấu tên thật, lấy bí danh PHTL