Cảm hứng: Nhớ quê

Lệ sơn quê Mẹ thân thương / Xa xôi cách trở muôn phương chưa về / Lòng sao bỗng thấy nặng nề / Mai này có dịp xin về thăm quê / Ngắm sông uốn lượn bờ đê / Bến đò, buổi chợ - bốn bề yên vui.
Cái đói của năm xưa,
cái rét của mùa đông khi dầm chân dưới nước
Cái khổ lũ lụt hàng năm thôi thúc ta từ giã,
Mảnh đất nghèo đầy đau khổ thương tâm.
Học để thoát khỏi cái làng nghèo xác, nghèo xơ.
Để khỏi suốt đời lo toan như đời mẹ,
Rồi mơ ước ấy trở thành sự thật,
Thế là mình đã thay đổi thật rồi chăng?
Xa quê đã mấy mươi năm,
Bao hình ảnh vấn vương trong tiềm thức.
Cố quên đi những tủi hờn năm cũ,
Cố quên đi cảnh thiếu đói hằng ngày.
Cố quên đi những hũ cà muối quanh năm.
Cố quên đi giờ học thứ năm khi bụng ve réo gọi.
Cố quên đi những thằng bạn nghèo rách rưới,
Cố quên đi cảnh quần vá đít, áo vá vai.
Cố quên đi  con đường ngập bùn lầy lội.
Cố quên đi những lỗi lầm thời thơ trẻ.
Cố quên đi người bạn gái quê nhà.
Cố quên đi những gì không cần nhớ.
Nhớ làm gì khi kỷ niệm không hề phai,
Phải chăng đó là cái ta cần.
Phải chăng đó chính là niềm hạnh phúc?
Hạnh phúc trong ta với những điều giản dị,
Khi xã quê mới thấy vấn vương.
Trong tim ta có một nơi để nhớ để mong,
Để luôn quan tâm luôn hướng về nơi ấy.
Dù cố quên nhưng không thể nào quay lưng lại
Bởi  ngọt ngào hai tiếng “Quê hương”

Tác giả bài viết: Lưu Thái