Bài thơ gửi người con trai xứ Lệ

Nhân dịp cầu Văn Hóa khánh thành, tôi gửi nhờ trang tin đăng bài thơ này. Vì lý do tế nhị, xin được ẩn danh bằng PHTL.
Gửi người trai xứ Lệ
                                  
Cầu đã bắc, đôi bờ không xa nữa
Con thuyền thôi theo mái nước song song
Người xa ơi có còn nhớ còn mong
Người con gái có về trong ái mộng?

 

Sông Gianh đã từ nay thôi bớt rộng
Em bước qua bằng đôi guốc thanh mai
Ngắm đôi bờ bằng ánh mắt tương lai
Lật trang vở biết mình đang hoài niệm
 
Lời  anh hứa, em giữ gìn âu yếm
Một bài thơ có lẽ sẽ còn chăng
Trên nhịp cầu chan chứa ánh trăng rằm
Em nghe rõ tiếng lòng anh vọng lại
 
Và em muốn đọc thơ anh mãi mãi
Khúc nhạc vui reo gọi những bình minh
Hai  mươi năm câu chuyện của chúng mình
Đừng anh nhé đánh rơi miền ký ức
 
Chiếc cầu nối lòng em vào thổn thức
Hư không anh? Có rạn nứt không anh?
Nói dùm em đâu là chốn yên lành
Cho em gửi nhớ nhung anh ở lại
 
Bờ đã gần mà bóng anh xa ngái
Biết bao giờ em dựa được bờ vai
Chung nhịp  cầu đứng lặng với sông dài
Cho sóng vỗ xô thời gian về mãi…
Bốn mươi rồi, khờ dại phải không anh ?

Tác giả bài viết: PHLT (Xin giấu tên)