Bài thơ Nhớ quê

Đã là người ai chẳng có quê. Ai chẳng nghĩ về ký ức…

Đã là người ai chẳng có quê.
Ai chẳng nghĩ về ký ức…
Trời đất mênh mông…vi vu…thả sức.
Gọi gió hôn mưa tùy tiềm thức khả năng
Vượt đại dương hay lên vũ trụ cung trăng
Tuy sung sướng, nhưng sao bằng quê củ.
Nơi cắt rốn chôn rau. Đó là nơi máu mủ

Nơi ấu thơ ấp ủ tháng ngày.
Nơi dưỡng mình đủ lông cánh để bay.
Nơi dạy mình chí hăng say mơ mộng…
Nơi tạo dựng tiền nhân của cuộc sống.
Nơi tình yêu thương cháy bỏng lửa đời…
Nơi quê mình sao nhớ quá ai ơi !

Nhớ bè bạn, nhớ bao người thân thiết.
Nhớ làng quê. Ôi! Đục trong nhớ hết.
Nhó nỗi oan khi kẻ ác tạo dựng nên.
Nhớ tới già khi chết vẫn mang theo.
Nhớ khoai hông-Sắn luộc xóm quê nghèo

Eo Hung Cày dốc đá cheo leo.
Nhớ thiếu bữa phải băng đèo lội suối
Nhớ lúc lúa xanh, ăn cùng cà muối…
Nhớ trốn tìm, bạn cứ tới rủ chơi.
Nhớ ham vui trốn học bố mắng lời.
Nhớ tình thương mẹ muôn đời muôn thuở
Nhớ buồn, nhớ vui, nhớ cả khi lầm lỡ.
Nhớ đang xuân gió lại trở hanh về.
Nhớ mùa đông bắc rét tái tê.
Nhớ rét cóng ngồi ôm kề bếp lửa.
Nhớ bão qua tốc mái nhà phải chữa
Nhớ tháng giêng hai cả làng chạy bữa.
Nhớ tháng năm đồng ruộng cháy khô rang
Nhớ kênh nước khắp cả làng chờ tưới
Nhớ bạn bè từ làng trên xóm dưới
Nhớ hàng năm tới độ tuổi lên đường
Nhớ kỷ niệm ôi bao niềm thương nhớ.

Thương làng quê nặng tình duyên nợ
Thương thôn nghèo mà ăn ở nghĩa nhân.
Thương cuộc sống đơn sơ chịu khó chuyên cần
Thương cực khổ nhưng muôn phần nhân ái
Thương cuộc sống cha ông bao thời đại.

Lam lũ gian nan từng trải nắng mưa
Thương mẹ cha một thời cực khổ sớm trưa
Tần tảo mưu sinh nuôi con khôn lớn
Thương đồng lúa nắng chiều gợn sóng

Đúc kết tinh hoa để tôi lớn nên người.
Thương tình bao la Cô-Chú-Bác muôn đời.
Khi đói no một thời buồn vui gian khổ
Quê hương ơi!
Bao thăng trầm, bao biên cố.
Đã gắn chặt đời tôi một thủa một thời
Tuy sống xa.
Nhưng nhớ lắm quê ơi !


Tác giả bài viết: Trần Thị Hương Cúc