Chuyện cổ tích ở xứ Càng Vôn (Phần 1)

Giới thiệu thiên truyện nhiều kỳ của tác giả Lương Duy Bảo Khang được hư cấu từ những sự kiện đã và đang xảy ra trên quê hương Lệ Sơn.
1. Giới thiệu
Cháu là Lương Duy Bảo Khang, thế hệ Lệ Kiều thứ 2 đang sinh sống tại Hà Nội gửi tới trang báo làng câu chuyện cổ tích được viết theo thể loại kịch nói mà cháu tạm đằt tên là Chuyện cổ tích nơi xứ Càng Vôn. Câu chuyện của cháu gồm có 3 phần. Phần đầu là "Tiềm năng thế mạnh". Phần 2 cháu đặt tên là "Đền bù giải toả". Phần cuối mang tên "Phán xét của Thừa tướng". Cháu kính mong các O chú Mự Gì đọc cho vui mà bỏ qua sự non nớt về văn phong chữ nghĩa cho cháu. Lúc này, cháu đang phải thi sơ cấp lý luận chính trị, dù rằng Bọ cháu dạy là học để làm người chú không phải là học để làm Quan nhưng Mạ cháu nói làm người hay làm quan thì việc thi cử vẫn là chuyện hệ trọng nên mỗi phần của câu chuyện cháu viết cách nhau 02 ngày, giành thời gian còn đi thi. Kính mong bà con cô bác thông cảm cho cháu.

2. Phần 1 - Tiềm năng thế mạnh
Chuyện xẩy ra vào thời kỳ "đái sơ đái sách" ở một vùng quê có tên là Càng Vôn. Người dân đang sống yên ổn và thanh bình bằng nghề trồng lúa, nuôi tằm. Lúc việc đồng áng nông nhàn họ lại tụ tập nhau viết văn, đọc thơ và ca múa. Người dân vui vẻ hài lòng với cuộc sống không lấy gì làm giàu có  nhưng cũng không đến nỗi cơ cực mà không biết rằng ông trời chẳng cho họ được sung sướng lâu dài như mong muốn.

Một buổi chiều nóng nực mùa hạ, vị Phó Quan đầu Tỉnh sau chầu nhậu tuý luý với quan địa phương mà  ngài vừa cưỡi ngựa sắt di kinh lý về. Lê được tấm thân lặc lè nhũng mỡ lên đến phòng làm việc của mình thì đã thấy hai ba người mà chỉ nhìn lướt qua Ngài đã nhận ra người quen, đó là những lái buôn đến từ xứ sở Tràng An, bạn làm ăn năm xưa của ngài.

Em chào Quan Bác, hé hé. Ah, chú Mi, vô khi mô đó ?. Dạ, em vào sáng nay, nghe nói anh đi họp, em chờ anh về xin gặp tý. Rứa răng khoông gọi điện trước, có chuyện chi khôông ? Quan hàng Tỉnh hỏi khi cả khách và chủ đã yên vị trên ghế nệm êm ru.
Dạ, thì em gặp anh xin ý kiến...Thôi, thôi...Quan đầu Tỉnh ngắt lời, mấy vụ buôn bán giống lúa, giống lạc Trung Quốc chừ anh không tham gia, giao hết cho đàn em làm rồi.

Hé hé, thưa anh.mấy vụ buôn bán lẻ tẻ đó nhằm nhò gì, em xin ý kiến anh về chuyện khác cơ,. Chuyện chi rứa? Quan hàng Tỉnh hỏi. Dạ,chuyện là thế này anh, chắc anh cũng biết (mà chuyện chi mà anh không biết) cả nước mình bây giờ như một đại công trường xây dựng, ngành sản xuất ximăng đang kiếm được. Vì thế, vừa rồi em mới sang Trung Quốc mua dàn máy nghiền về, ban dâu em định làm ngoài Lạng Sơn, xin được ý kiến của mấy quan anh ngoài đó hết rồi, thế mà khi mua máy về đến nơi thì dân chúng họ nói cái ải Chi Chi đó là di tích lịch sử gì đó nên các quan anh ngoài đó không đồng ý cho em làm nữa.

Ngoài đó, sắp bầu bán.các anh ấy ngại. Máy móc để lâu rét rỉ hết anh ơi. Rứa chú mi vô đây là có ý răng? Dạ, thưa anh.chẳng giấu chi anh, trước khi đến anh, em có ghé vô chị Lùi. ah ah. Ah ah. Mụ nớ được đó nha..he hé..rứa răng? dạ chị nớ nói xứ Càng Vôn chi đó có 99 ngọn lèn núi đá sản lượng thì vô biên.. nếu xin được khai thác thì....Ah, ý chú Mi là...Dạ.

Anh giúp em, Chị Lùi nói việc này Anh phụ trách.hé hé,.. Quan hàng Tỉnh nghiêm mặt, việc quan bây giờ không dễ như chú mi nghĩ mô, anh phụ trách nhưng còn quan trên trông xuống người ta trông vào.. Dạ, em hiểu, trăm sự nhờ anh, anh giúp em vụ này, em không dám quên ơn. he hé...Thôi, để anh nghiên cứu. Dạ, chị Lùi nói, có thuận lợi là nghị quyết về phát triển kinh tế của xứ Càng Vôn trong nhiệm kỳ này (mà chị là người tham dự và chỉ đạo hội nghị đẻ ra nghị quyết ) là triệt đễ khai thác tiềm năng thế mạnh của địa phương, mà theo chị, 99 ngọn lèn này là tiềm năng thế mạnh còn gì nữa!..Uh,  mụ Lùi rứa mà nhanh nhạy, tiềm năng thế mạnh đây chơ mô ?Thôi được, chú mi cứ yên tâm, anh ủng hộ. Nhưng muốn nhanh thì phải từ từ. Dạ, đựợc thế còn gì bằng, em gửi anh tý quà gọi là...hé hé. Chú mi chu đáo quá. Thôi, về đi, yên tâm, yên tâm.!

Khi mấy vị khách vừa ra khỏi phòng, vị quan hàng Tỉnh rút ngay điện thoại bấm số.. Alo, O Lùi ah ? khoẻ không. Dạ, em khoẻ, đang khổ vì khoẻ đây này...he hé. Rứa àh, rứa ah ...rứa mua cái thuốc chi mà "một người khoẻ hai người vui" cho Bọ Quyền uống...Hé hé, nỏ ăn thua mô anh ơi, uống hàng tạ rồi mà trên bảo dưới không nghe ...hé hé hé..

Dạ, trêu cho vui rứa chớ anh gọi cho em có có chuyện chi không ? em đang định gọi anh xin ý kiến chỉ đạo đây này. Rứa ah, có chuyện chi rứa.? Dạ, em đang viết báo cáo tổng kết năm. Chuyện nớ có chi mô mà khó, năm nay cứ cao hơn năm trước là được thôi. Dạ, em cũng nghĩ thế, nhưng mấy cái vụ giá cả, lạm phát, thất nghiệp, tai nạn giao thông thì răng anh ? chả lẽ năm nay cao hơn năm trước ? báo cáo rứa có mà Bác nói em từ chức luôn hay sao? Mô mà, o Mi không hiểu ý anh rồi. Mất mùa bởi tại thiên tai, O mi hiểu chưa? Dạ, ý Anh là..? O mi viết răng đó mà đại ý là có tốt có xấu, tốt nhiều xấu ít. Nghiêm túc kiểm điểm, tự phê bình và tự tha thứ.. Hiểu chưa. Ui chao, đúng là lời vàng ý ngọc, em lạy quan bác, nghiêm túc nhận ý kiến chỉ đạo.

Dạ, mà em hỏi anh gọi em có chuyện chi, anh chưa nói. Ah, chiều qua mấy thằng ngoài Tràng An có ghé O mi không ? Dạ có Anh ah, rứa ý anh răng ? thì O mi răng,  Anh rứa thôi..Tuần sau vô gặp, ta bàn cụ thể nhé, mấy việc ni nói qua điện thoại không hay. Dạ, anh nghĩ nha, tuần sau em đưa con bé đi học sơ cấp, em ghé Anh hé hé...em chào anh nha.

(Phần tiếp theo "Đền bù giải toả" , xin đón đọc kỳ sau)

Tác giả bài viết: Lương Duy Bảo Khang