Cà chớn với...thiên hạ - Cảnh báo: Nguy hiểm !

Post chuyện lên là để bà con đọc cho đỡ buồn, thư giản một tý không thì quanh đi quẩn lại cây đa giếng nước sân đình hoài cũng chán. Thể theo yêu cầu của quý độc giả, chuyện ngắn này tui treo biển : " Cực kỳ nguy hiểm - Cấm trẻ em và những ai giống trẻ em ! "

Nghe bà con đồn sẽ có một cô nào đó, con dâu của một ông nào đó trên tỉnh về làm kế toán cơ quan. Nhân viên cũ của phòng tài vụ nhảy tưng tưng, bình loạn tứng lừng lựng. Hồi đó không hiểu sao cơ quan lại toàn người già thâm căn cố đế nên đám trai trẻ bọn tui nhìn nhau đầy ngụ ý. Vợ ai, dâu ai, kệ, miễn trẻ là vui rồi.

Em Thư về. Tụi tui giả bộ đi ngang, liếc xéo vô phòng tài vụ, thấy một cô múp rụp ngồi chễm chệ trên chiếc ghế của cái bàn chính giữa văn phòng, đẩy anh kế toán cũ ra góc. Đi ngang qua lần nữa, liếc xéo, thấy cái cúc áo ngực của cổ như thể không chịu thấu, sắp bung ra cái phựt. Anh kế toán cũ bảo, tao chỉ sợ nó phựt một cái trúng mắt thì mù. Bọn tui cười khình khịch, anh ơi, chưa bung mà mắt tụi em nổ lòi cả ra rồi. Anh kế toán phủi đít bỏ đi, ném lại một câu: Lũ dê non!

Lão phó phụ trách hành chính quản trị của bọn tôi bị bà vợ cùng cơ quan nặng đến chín chục kí kìm kẹp lâu nay bỗng nhiên rửng mỡ. Lúc nào tụi tui đi ngang liếc xéo vô cũng thấy lão cười cười nói nói hở hai cái răng cửa bị sún, nghiêng vai cà cà vô vai cô kế toán. Thằng Chung chửi đổng: Đồ dê già!

Những lúc như thế cô kế toán cứ ngồi im, không phản ứng cũng không hưởng ứng, mặt dửng dừng dưng. Thằng Công chửi đổng: Con yêu tinh!

Từ khi có cô Thư về, cơ quan tôi rổn rảng tiền bạc. Tụi tui hay ký nợ các quán xong về viết tờ giấy ứng tiền. Chị thủ quỹ gọi giấy ứng tiền không qua duyệt đó là tờ bươm bướm, cho ứng xong chị găm vô một xâu y như ở các nhà hàng găm giấy ăn. Dạo trước chị hay nạt, nhậu nhẹt cho lắm vô, bươm bướm xâu cả chùm, hết tiền rồi không cho mượn nữa. Từ khi có tiền rổn rảng, chị nói, nhờ con Thư mà có bươm bướm ni đó nghe, nên gọi là bướm con Thư. Con Thư kiêu hãnh: Cho mấy chả ứng thoải mái!

Thư trở thành cứu tinh của tụi tui.

Không hiểu sao Thư ra tòa li dị. Tụi tui lo, bỏ mẹ, không làm con dâu ông trên tỉnh nữa mần răng cơ quan có tiền cho mình ứng. Nhưng cơ quan vẫn có tiền. Đúng là con Thư tài thiệt!

Hồi mới chia tỉnh, tui mua miếng đất gần khu tập thể cơ quan. Hai vợ chồng quyết định làm nhà. Giai đoạn thứ nhất: đúc blô.

Một hôm tui và đám bạn bè hì hục đúc được chừng trăm viên thì trời mưa. Không có bạt che, tui đội mưa đi ngắt lá môn che lên từng viên một.

Trời chưa sáng, nghe tiếng ồn ào trước phòng con Thư bên khu tập thể. Tui chạy ra, thấy một đám người lạ vây quanh. Phòng con Thư bị khóa ngoài bằng ổ khóa của đám người này mang đến. Còn số blô của tui mới đúc bị đạp để đi thành một đường nát bét.

Tui điên tiết về vác đùi ra, định phang cho đám người ni một trận. Chị phụ nữ đứng trong đám đông chỉ vô phòng con Thư, ý nói không phải chị đạp mà là người trong đó, rồi chị gọi người trong phòng như gọi tội phạm ra đầu thú.

Tui không hiểu đầu cua tai nheo thế nào thì sếp tui đứng trên cơ quan vẫy vẫy, tui chạy lên. Sếp nghiêng tai nói nhỏ: “Mi mần răng nói mấy người nớ về đi, giải cứu cho thằng Khá cái không nó tiêu đời”. Tui hỏi Khá mô, sếp bảo Khá tài chính đó! Tui suýt bổ ngữa!

Hóa ra trong phòng con Thư là anh Khá Trưởng phòng Ngân sách của Sở Tài chính, người nắm yết hầu cơ quan tui.

1

Tui nói sao đó quên rồi, nhưng vợ con, em út anh Khá rút lui. Sếp tui bảo mi thuyết khách tài hè, nhưng mần răng phá khóa cho hắn ra. Tui chạy tìm cái búa, đập cái rầm, khóa tuột ra, cửa mở. Mặt anh Khá vẫn tỉnh bơ, mặt con Thư tỉnh rụi. Khá bảo cám ơn , cám ơn , kekeke.*

Cái ni thì lạ, con Thư không coi ai ra chi nhưng với tui thì hắn rất trọng, là như trọng kẻ bề trên. Nhiều chuyện không hỏi ai lại hỏi tui. Một lần tui hỏi, hắn nói đại để đàng hoàng với người đàng hoàng, cà chớn với người cà chớn. Tui vặn lại, răng chồng mi đàng hoàng mi lại bỏ hắn, cà chớn rứa? Hắn nói, chồng mà đến ngủ với vợ cũng không đàng hoàng thì đàng hoàng cái chi.

Tui lạy luôn.

Rồi anh Khá thăng chức to qua làm một cơ quan khác, phòng ngân sách tất nhiên là người khác quản. Ông sếp phó của tui lo ra mặt. Con Thư bảo, để đó. Sếp phó nghe nói mặt đỏ tía tai, quát, đồ lăng loàn. Con Thư không vừa, tui lăng loàn với thiên hạ chơ không thèm lăng loàn với ông mô nghe.

Ui cha cha, úi cha cha...Phen mô phen ni thì con Thư tiêu tán đường rồi. Tui nghĩ rứa.

Hôm cơ quan tổ chức đi tắm biển. Con Thư đi từ phòng thay đồ ra đến ngồi cạnh sếp phó: “Anh, có thằng bên phòng thay đồ nam hắn cứ nhón chân lên nhìn ngực em”. Ông phó nhìn theo tay con Thư chỉ vô ngực, mặt đỏ tía tai: Thằng mô ba trợn rứa, thằng mô ba trợn rứa, hắn mô rồi. Nói thì nói mà mặt ông vẫn không rời chỗ tay con Thư chỉ. Tụi tui nghĩ bụng, phen ni thì sếp phó tiêu tán đường rồi!

Hai năm sau, sếp phó tui được thăng lên làm sếp trưởng thì con Thư nộp đơn xin chuyển công tác. Tui hỏi hắn răng rứa, hắn buông một câu: Thằng sếp mất dạy!

Tác giả bài viết: Anh Duy