Văn tế 99 chóp lèn Lệ Sơn

Bài văn tế 99 chóp lèn Lệ Sơn của tác giả Lương Duy Hoàng


VĂN TẾ 99 CHÓP LÈN LỆ SƠN

(Kính mong vong linh cụ Nguyễn Đình Chiểu xá tội)

Hỡi ôi!
Mìn nổ đất rền,
Lòng dân trời tỏ.
Nghìn năm công bảo tồn xây dựng, xưa ắt còn danh nổi như phao.
Chỉ một dự án thôi đã vùi chôn tất cả.

Nhớ linh xưa
Lặng lẽ im lìm
99 chóp đứng uy nghi soi mình bên dòng sông Gianh xanh mát.
Chưa quen ồn ã, đâu biết tiền nong
Chỉ biết ruộng trâu với chim kêu vượn hú
Việc cuốc việc cày, việc bừa việc cấy tay vốn làm quen
Đập đá, nổ mìn vận hành dây chuyền công nghệ, mắt chưa từng ngó
Tiếng phong hạc phập phồng bao năm tháng
Trông tin quan như trời hạn trông mưa
Mùi tinh chiên vấy vá đã bao năm,
Ghét thói mạt như nhà nông ghét cỏ
Bữa thấy xe chở đá muốn tới ăn gan
Ngày xem ống khói nhả đen sì muốn leo lên cắn cổ
Một mối xa thư đồ sộ, há để ai chém rắn đuổi hươu;
Hai vầng nhật nguyệt chói lòa, đâu dung lũ treo dê bán chó.
Nào có chân để chạy, phen này ra sức đoạn kình,
Giá mà trốn được đi đâu, chuyến này dốc ra tay bộ hổ.

Khá thương thay
Vốn chẳng phải công nhân được đào tạo từ trường nọ trường kia;
Chẳng qua là dân ấp, dân làng, thấy đi làm có tiền lương nên tham công tiếc việc
Mười mấy phân xưởng ban bố khắp vùng
Hàng trăm công nhân từ mọi miền đổ đến
Tiếng nổ mìn chát chúa
Tiếng đập đá vang trời
Tiếng phình phịch của bao máy to máy nhỏ.
Mặc kệ Lèn khóc Rú gào, bụi mịt mù như chốn địa ngục trần gian chỉ có trong tưởng tượng.
Kẻ phá cây, người diệt thú, làm cho Hung tắt, Hung Cày, Hung Lụy phải bạt vía hồn kinh.
Bọn hè trước, lũ ó sau, trối kệ mẹ con bầy khỉ, lũ gà rừng tan tác không tìm ra nơi trốn nạn.

Nhưng nghĩ rằng
Tấc đấc ngọn rau, ơn tổ tiên, tài bồi cho xóm làng ta
Bát cơm manh áo ở đời, mắc mớ chi ông cha nó?
Vì ai khiến núi rừng xanh tươi đẹp như một bức tranh phải vật lộn với mìn với bụi?
Vì ai xui làng xóm tan hoang, xiêu mưa ngã gió?
Sống làm chi theo quân tà đạo, quăng vùa hương, xô bàn độc nghĩ lại thêm buồn;
Sống làm chi cái thói hám tiền, chia rượu lạt, gặm bánh mì, nghe càng thêm hổ.
Thà thác mà đặng câu dịch khái, về sau tổ phụ cũng vinh,
Hơn còn mà chịu chữ phá nước phá non, ở với hàng đống tiền vẫn khổ.

Ôi thôi thôi
Hòn lèn Khum linh thêng  năm canh ưng đóng lạnh, tấm lòng son gửi lại bóng trăng rằm;
Cái hang Oong  một thời là bệnh viện của đoàn quân 559 anh hùng, tủi phận bạc tan theo luồng đá đổ.
Đau đớn bấy, bầy chim không còn nơi trú,  lũ sơn dương chạy dài vào tận núi thẳm rừng sâu,
Não nùng thay, khỉ mẹ chạy tìm con, cơn bóng xế vật vờ vách đá.

Ôi!
Một trận khói tan,
Nghìn năm tiết rỡ.

Binh tướng nó đóng ở Hạ Trang, còn làm cho bốn phía mây đen.
Ông cha ta còn ở đất Đồng Vại, ai cứu đặng một phường con đỏ.
Phá là hết, chẳng còn chi để giữ đất giữ làng, rồi con cháu ta muôn đời sau oán hận.
Phá là tan, 99 chóp lèn sẽ đi vào quên lãng

Nước mắt anh hùng lau chẳng ráo,thương vì hai chữ yên dân.
Cây nhang nghĩa khí thắp nên thơm, cám bởi một câu vương thổ.

Hỡi ơi!
Có linh xin hưởng.

Tác giả bài viết: Lương Duy Hoàng (ldhoang@pvfcco.com.vn)