Khi ta về, quê còn nhớ ta chăng?

Tác giả Nguyễn Mạnh Sỹ gửi tới báo làng bài thơ xuân và lời chúc cho làng ta năm mới sức khỏe, đoàn kết và phát triển.
Bài viết cùng tác giả đã đăng:
1.Con sẽ về, quê gắng đợi nghe quê
2.Tặng quê mẹ Lệ Sơn

THOÁNG GIẬT MÌNH

Thoáng giật mình. Ừ! đã lâu quê nhỉ?
Khi ta về, quê còn nhớ ta chăng?
 
Trên chuyến tàu theo chiều dài tổ quốc,
Ta rong dài trên trăm nẻo ta qua.
Ngẫm thân mình vinh nhục vẫn còn xa.
Nên lá vẫn ôm cây, chưa về gốc.
 
Hờn một nỗi trí chưa tròn, chưa vẹn.
Long đong hoài vẫn chưa ngẩng mặt lên.
Cũng chán thêm đức dũng vẫn chưa nên.
Bởi kiếp bạc hay cái thân hèn kém?
 
Ta đi qua muôn nơi, ta đều nhớ.
Bóng con đò chiều ngã sóng sang ngang.
Ở bên kia, thấp thoáng những trẻ thơ.
Vẫn lấm tấm những vuông sân chỉ trỏ.
 
Anh này về, là cháu của mệ kia.
Cô này sang là con ông bà nọ.
Ai cũng những ánh mắt xa vời vợi.
Bến sông gần mà cũng hóa xa xôi.
 
Ngoài vuông cửa kia là đồng ruộng mênh mang.
Cũng những rặng tre, cũng những mái tranh vàng nhuốm khói.
Cũng những tiếng đùa vui, cũng những câu chào hỏi.
Cũng những con người tất bật với thời gian.
Cũng những con đê nối thêm những mảnh đời.
Cũng những hoàng hôn, bóng tre tà rủ lá.
Cũng những bóng cau vươn dài trong chờ đợi.
Cũng những bà, những mẹ ngồi đưa nôi.
 
Con tàu lao nhanh, như đua với thời gian.
Ai cũng ngả nghiêng, mắt nhắm nghiền mòn mỏi.
Các bạn với tôi, đang đứng yên, ngồi lặng.
Ở ngoài kia, đường khuya vẫn khuất dần.
 
Thôi thì trôi, ta ngồi đời vẫn trôi.
Thôi thì lặng, ta đi đời vẫn lặng.
Thôi thì đợi, dù ta không mong đợi.
Thôi thì vui, dù lòng vẫn chưa vui.
Thôi thì đi, mãi miết những mộng dài.
Rồi trở lại, rồi ra đi, bất tận...
 
      Quê nghèo tình vẫn còn sâu,
Một câu đối tết, một trầu, một cau.
     Đò trông gió lộng nhịp cầu
Chờ người về với câu hò, lời ru.
     Về nghe tiếng võng tiếng ve
Về nghe tiếng gió trách hờn người xa.

Tác giả bài viết: Nguyễn Mạnh Sỹ