Sao bạn đi mãi không thấy về ăn Tết cùng quê hương

Cảm xúc đầu năm với những dòng tâm sự chân thành của bạn Lê Anh Hậu, hiện công tác tại thành phố Vũng Tàu gửi về quê hương đất Lệ

Tác giả Lê Anh Hậu bên phải ( Ảnh do tác giả cung cấp)
Bài viết về tác giả đã đăng:
1. Giải pháp đảm bảo an toàn cho bà con Lệ Sơn khi mùa lũ về
2. Cuộc trò chuyện về những trăn trở, lo lắng khi quê nhà đổi mới


QUÊ HƯƠNG

Ai đó sẽ thầm nghĩ và nói rằng "quê hương bần nông cực khổ" giờ đi làm ăn xa, đã định cư nơi đất khách thì có gì mà lưu luyến". Nhưng với tôi, là một người con của quê hương, thuộc lớp trẻ của làng, đi làm ăn xa nhưng tôi cứ đau đáu trong lòng không gì bằng đó chính là luôn được về quê ăn Tết.

Dù ai đó có trách ta, "quê hương như vậy sao bạn đi mãi không thấy về". Đúng như vậy. Nhưng trong trái tim ta luôn nghĩ về quê hương và sẵn sàng trở lại đất mẹ khi có điều kiện thích hợp. Vậy xin hãy rộng lượng tha thứ cho những người con như tôi, khi lại một cái Tết nữa đành phải lỡ hẹn.

Đối với tôi, dù ăn thật ngon, nhà cao cửa rộng, chăn thật ấm nệm thật êm, có chức tước.…thì đó chỉ là bề nổi của cuộc mưu sinh và chẳng có ý nghĩa gì nếu trong bạn không có chổ cho 2 tiếng quê hương. Quê hương gần gửi lắm, nó có trong câu hát, trong thơ ca hò vè, trong tranh ảnh, trong giấy tờ tùy thân, trong đơn xin làm việc, trong giấy tờ kết hôn, trong câu chuyện với bạn bè.v.v….tất cả những điều giản đơn đó chính là niềm hạnh phúc nhất đối với tôi.

Là người con quê hương đất mẹ Lệ Sơn, hiện đang công tác tại TP Vũng Tàu, cũng đã nhiều năm tôi chưa có dịp về thăm gia đình, quê hương do điều kiện công việc, nhưng trong tôi hình ảnh quê hương luôn thường trực, nơi đó có rặng tre xanh nghiêng mình soi bóng nước, có dòng nước mát mỗi trưa hè, văng vẵng lại có tiếng kêu đò đưa người qua lại trên sông, có tiếng quốc kêu mùa giá rét, tiếng gọi nhau đi chặt cũi trưa hè .v.v….

Thuở nhỏ ba mẹ tôi có nói câu rằng “không chịu mà học hành đi thì biết làm cái gì”, đi học thì lười biếng mấy cô mấy chú (Thầy /cô) chỉ bảo thì không nghe cứ mãi chơi vì cứ nghĩ thầy cô và nhà mình là bà con nên sẽ không ở lại lớp. Sai lầm tệ hại ở tôi khi tôi ý thức được điều đó đã là tuổi 25. Kiến thức không có tý gì, nhà thì nghèo, anh em thì đông, lại không muốn làm ruộng nữa. Chết thật. Tôi quyết ra đi biết rằng sau lưng biết bao nhiêu là điều sai lẽ trái.

Nay tôi cũng đã và đang dần dần vượt qua khó khăn từng bước để xây dựng mái ấm hạnh phúc gia đình, con cái, công việc, gia cư .v.v…Đau lòng lắm khi không được ở gần cha mẹ, anh em, bàn con xóm làng nhưng tôi cứ nhủ mình cố gắng hết sức mình để làm tốt công việc, xây dựng gia đính ấm no hạnh phúc đó cũng là món quà tình cảm đối với quê hương, tôi cũng rất tự hào rằng quê hương là nơi sinh mình ra và nuôi dưỡng mình khôn lớn để có ngày hôm nay. Trên đây là đôi dòng tự sự của bản thân khi không được ăn tết trên quê hương đất mẹ. Hậu gửi tình cảm và lời chúc đến tất cả mọi người đầu xuân năm mới dồi dào sức khỏe, hạnh phúc, thành công, đoàn kết. Chúc các bạn trẻ hãy vì bản thân, gia đình, làng quê.học thật giỏi để sớm trưởng thành. Kiến thức là hành trang quý nhất của con người. Tôi đã lỡ vì tôi Ỉ lại và làm biếng.

Tác giả bài viết: Lê Anh Hậu