Thơ Say 2

Giới thiệu chùm thơ Say 2 của tác giả Trang Thái Hà, hiện là phóng viên báo Quân đội nhân dân.

Trang Thái Hà

Phóng viên báo Quân đội nhân dân

Lời tác giả: Tháng tám mát trời, ru đời bằng rượu nút lá chuối, men say cộng với men tình, thế là quay quắt, quằn quại, vật vã thế này đây. Nếu tôi say, hãy để tôi lê lết, cào cấu, mê sảng, “bê bối” trên những trang thơ. Có thể “bủa vây” tôi nhưng xin đừng lay tôi thức, bởi không chừng tôi sẽ là “Chí Phèo” chứ chẳng chơi. Tôi là tôi, vẫn bảo toàn, chỉ chuyển từ dạng này sang dạng khác. Vẫn còn chặng đường dài phải đi, trước khi cơn khát được thỏa mãn. Đi hết 1/3 cuộc đời, đắc tội với không ít người, nhận khá nhiều ân huệ nhưng duy chỉ một điều, thấy tiếc nuối, trở trăn. Cảm xúc chai sạn nhưng phóng bút viết tản văn, lãnh cảm với đời nhưng sợ đời hờ hững, lửng lơ với mình. Có lẽ vậy: thơ tôi chắp vá, gỗ đá, bôi xóa, chia phôi. Văn tôi va vấp, mưng mủ, lênh láng máu và hoa. Đầy rẫy gai nhọn, kim châm, mảnh chai, thạch tín, độc dược và cả thứ men phiêu "Đời mà! Thế mới vui".
 
 
Bài Thơ say 1 tại đây

HẠ MÀN ĐI EM
 

Hạ màn đi em!
Men đã ngấm trong từng mao mạch
Áo hững hờ cúc hở rốn bung ra
Võng mạc thâm kéo hàng dài lệ ngấn
Em thẫn thờ tê dại cả nút chai
Sao em lại nuốt nước mắt vào tim
Để má hồng nhạt đi vì tím tái
Sao em lại nhận lời đêm trăng khuyết
Để ma làng "rỏ" máu đỏ thép gai
Em trót trao thân hay đời tập tễnh
Chân rã rời đời nhạo báng chúng ta
Anh phải tới nơi nào không có em
Anh phải tỉnh trước khi trời bừng thức
Em có thể dìu anh trong thổn thức
Nhưng đừng lần về ngược khóe mắt em
Anh thấy sợ bài hát của mưa
Giọt mưa ngâu bắt gặp ánh mắt em
Đôi mắt thơ ngây vụng dại hao gầy
Hãy "víu" lấy anh như trời mây cài áo
Nhưng đừng lạc vào con đường tắt
Anh chẳng thể bao dung được nữa đâu
Ân huệ cuối cùng nhận đi em.


CÁI TÁT MẶN
 
 Rượu buông lơi chan hòa với đất
Tình nhạt mất rồi trắng tựa vôi
Thôi em nhé, nồng say gì thêm nữa
Ngưng lại đi thôi, buông ly thôi
Tôi biết một điều em cũng biết
Em đầu độc tôi, muốn giết tôi!
Em chuốc “ngụm” cho đời tôi điên đảo
Men ngọt ngào, ôi man trá đầy vơi
Em nhấp môi đời trôi theo cay đắng
Miệng “nhoẻn” cười chót lưỡi lừa dối tôi
Sao em lại vơ đời tôi xót rát
Có cái tát nào “ngọt” đến thế không em ?

Tác giả bài viết: Trang Thái Hà