Chuyên mục Lá thư chưa kịp gửi

Ta lặng im để mình không hiểu nhau, để nỗi đau thuộc về chỉ riêng ai ? Ta cứ trách giận hơn và quên ấn tượng thoáng qua là kiêu kỳ, dối trá là giới hạn, xấu xa ...Mình cho nhau có được gì đâu ? Có tiếng cười rơi dài trong đêm vắng, buông tách trà luẩn quẩn loanh quanh. Ngày ấy - bây giờ người để lại gì ngoài gieo thêm tiếc nhớ ?
PHỤ TRÁCH CHUYÊN MỤC
Phóng viên báo QĐND
Trang Thái Hà


Chuyên mục đăng tải những ký ức xưa về một thời xa cũ, những mối tình lỗi hẹn đã đi qua.

Email: chuyentrang@langleson.net

Cho đêm dài thao thức với mộng mị.
Mưa rầu rỉ hoen nhèm đôi mí.
Xui tiếng lòng vẫn nhói giận tình xa...
Ta bỏ quên nhau ở một nơi nào đó để vướng víu cơm, áo, gạo, phiền.
Đời đôi ngã những hướng đời xa cách
ta lách qua nhau để rẽ lối cô đơn. Người biết không ?

Ta vẫn gửi trọn thương yêu hồng đôi má
Vẫn để dành răng lược miết tuổi già.
Có lẽ, tình chỉ đẹp khi tình dang dở ?
Nếu thời gian nhoẻn cười ngoái đầu lại.
Ta vẫn mong trọn vẹn một câu thề

Thư gửi anh,

Chiều nhạt nắng, con đường về xa ngái quá chừng. Hoàng hôn ôm trọn góc phố nhỏ. Ráng chiều lả lướt, xuyên qua từng gân lá. Em nép mình, trốn tránh những vệt nắng, nhạt nhưng cứa sắc như dao. Ngày ấy, em sẵn sàng chôn dấu để vui những niềm vui không trọn vẹn. Anh cần một mái ấm, em trở về với đúng nghĩa riêng em không phải kiểu vợ con nay đây mai đó... Tạm biệt miền trung đầy nắng gió, nơi có mắt anh chất chứa những nỗi niềm. Em tìm tới suối nguồn của vất vả, trầy trật đầy hứa hẹn, đức tin.

Tiếng chuông reo, lòng em thổn thức: - Em ở đâu? Em còn sống không? Điều đó giờ có gì quan trọng, anh rồi cũng chỉ là một miền nhớ. Hãy ngắn gọn mối quan hệ của chúng ta như những ngôn từ anh đã trao gửi, dù chúng hàm súc đến cỡ nào. Nếu sống là tin tưởng và chờ đợi, sẽ ra sao khi mái đầu chúng ta không còn xanh mãi được? Cuộc sống ngắn ngủi nhưng hệ lụy, phiền muộn kéo dài nó ra. Sẽ không cuộc sống nào kín kẽ tới mức phiền muộn không thể len vào được. Ngày nào đó, em sẽ lại xuất hiện nhưng với vị thế khác. Kèm theo cái nắm tay hờ hững, nụ cười lãnh đạm rồi mất hút trong nhẹ nhõm. 

Gió vờn nhẹ làn tóc rối, ưu ái chút bụi đường còn thơm hương phấn. Không gian dịu nhẹ, vương vấn hơi thở. Bờ liễu mong manh, xanh thẳm đến diệu vợi. Em tự hỏi: - Ngày nào đó, anh rời bỏ thế giới này thì sao nhỉ? Không đắn đo. Em tới bên nâng niu, áp bàn tay ấm nóng lên đôi môi khô khốc, khẽ chạm vào làn má lạnh giá. Hạnh phúc đan từng ngón tay vào nhau. Trớ trêu! Tay em vẫn lạnh như thuở nào, chẳng thể dung nạp anh - nụ hôn đầu đời.

Em sẽ thấm ướt đi giọt nước mắt hiềm khích trên khóe mắt. Run rẩy vuốt nhẹ mái tóc điểm đủ màu thời gian. Lắng nghe sự hẫng hụt trong từng hơi thở cùng tiếng nấc trách cứ đầy mưu mẹo. Ôm chặt anh vào lòng, không vỗ về em sợ sự êm đềm sẽ ru anh lịm vào giấc ngủ.

Em sẽ nói thật nhiều, thật lớn tiếng để xé toang chốn bình yên vĩnh cửu. Nơi cái chết đang chờ chực toan đánh cắp anh. Em sẽ vẫn nói lời từ chối:

- Em xin lỗi! Xin lỗi vì đã bước chân vào cuộc đời anh! Nếu thời gian ân huệ quay trở lại, em sẽ vẫn xuất hiện nhưng không hệ lụy như thế này. Lỗi tại em mọi đường.

Trong khoảnh khắc, phút chạm nhẹ của thiên thần biến em thành vô nghĩa. Xa vời những hẹn ước, đức tin cùng cái giá của sự bắt đầu lại. Rốt cuộc, em chỉ là bức tượng sáp. Sáp cứ tan chảy dần, ngọn đèn vụt tắt và anh sống thiên thu. Một thế giới khác sẽ mang anh đi, cứu rỗi linh hồn anh và không quên phán xét người ở lại. 

Em chẳng dám mong anh đợi em ở kiếp sau dù có lần anh nói, với anh kiếp này chỉ là “gửi tạm". Có cõi khác thật, vĩnh hằng hơn? Thật vậy không anh? Có khi nào, đây đã là kiếp sau mình cứ cho là cõi tạm? Nếu ngày anh rời bỏ nhân gian khi em còn sống đầy tham vọng, xin hãy gọi tên em. Em muốn có được giây phút đỉnh điểm của mối tình đầu trọn vẹn. Đức tin như lời hứa, yên ả như khúc hát ru, tha thiết với đời như tiếng gọi tên em ở thời khắc anh cận kề cõi khác. 

Hãy quên em đi và bắt đầu lại với một sự cần mới. "Anh cần có em trong cuộc đời" nhưng thật tiếc và mỉa mai... Em cần nhiều điều hơn ở anh! Hãy tha lỗi cho em.

Nếu anh không thể tha thứ bằng việc nắm lấy bàn tay khác... Em hứa trước khi anh chết, em sẽ tới trước cửa nhà anh. Em quay về để tìm lại thứ gì đó trong cuộc đời. Và liệu: - Em sẽ tìm lại anh ở đâu giữa chốn nhân gian chưa từng độ lượng này ?
 
 Ánh sáng của cuộc đời, lời chào và lời an ủi. Chỉ trong tích tắc, mọi mối quan hệ đều đổ vỡ. Rượu mạnh, dạ khúc, lửa thiêu đốt... Sự im lặng, chết chóc thật ngột ngạt. Vẫn còn chặng đường dài trước khi cơn khát được thỏa mãn. Anh!... Bấy nhiêu là tình yêu, nguồn sống, thiên đường, mặt đất và cả sự kiêu ngạo của em. Thật không thể chịu đựng được sự yếu đuối của em ám ảnh, phản chiếu trong mắt anh.

Ba bảo hãy rời Huế. Mọi người bảo hãy bỏ cuộc. Anh cần có em trong cuộc đời. Những mộng tưởng cuốn em đi. Mẹ nói hãy ra khỏi cái làng này và một ngày nào đó Chúa trời lại nói hãy rời khỏi thế giới này đi.

Vũ khúc cuối dìu dặt âm hưởng cổ điển. Chú dế nhỏ mơ màng đánh rơi vĩ cầm. Phảng phất hương hoa sữa dịu ngọt, dư vị nao lòng. Và chỉ em mới biết, đoản khúc đó mang tên sự lỗi hẹn của em

Tác giả bài viết: Trang Thái Hà