Về đời thường

Bài thơ của thầy giáo Trần Xuân Quế viết về cuộc sống đời thường sau khi giã từ nghề giáo
Hơn nửa cuộc đời: 
Về hưu rồi,hóa ra thầy giáo cựu.
Nghe âm vang quá khứ vọng về 
Mái trường xưa lắng đọng những tình quê
 
Nơi nhen nhóm bao yêu thương kỉ niệm
Những con chữ thầy gieo ngày xưa ấy 
Đã đi vào kí ức một thời xuân
Về hưu rồi,xa vắng bóng người thân
 
Bởi một lẽ ai về đâu biết đó.
Những mái đầu xanh, khăn quàng lộng gío
Đã tung bay khắp bốn phương trời
Em kĩ sư,em tiến sĩ vào đời
 
Chắc vẫn nhớ một thời về phía trước.
Mẫu phấn trắng dìu dắt em từng bước
Đã thu vào ánh mắt cả non sông
Cho hôm nay lắng đọng một tiếng lòng
 
Nhất tự vi sư- đạo thầy muôn thủơ.
Về hưu rồi,dậy lên bao nỗi nhớ
Nhớ mùa hoa phượng nở trước sân trường
Nhớ cô thầy đầy trách nhiệm kỉ cương
 
Nhớ trường cũ nơi thánh đường khai trí.
Về hưu rồi,đời thường càng giản dị
Cảnh điền viên,hiếu hỉ khá dồi dào
Vẫn mềm lòng đức độ sống thanh cao
 
Vẫn tu dưỡng tâm linh chân- thiện- mĩ.
Mỗi cây đời nuôi một dòng ý chí
Là tấm gương mẫu mực để về sau
 
Dẫu thế gian muôn vẻ đến muôn màu
Là thầy giáo hữu tâm vui hành đạo! 
 

Tác giả bài viết: Trần Xuân Quế