Miền quê văn vật

Chùm thơ mới của tác giả Nguyễn Thanh Trung nhằm trả lời bạn đọc trong một lời bình gần đây về ý nguyện muốn biết nhiều thông tin hơn về tác giả.
MIỀN QUÊ VĂN VẬT

Tôi lớn lên nơi miền quê Văn vật
Nơi danh truyền "Đệ nhất bát danh hương"
Một triền sông trầm mặc với thời gian
Sừng sững núi xếp chồng lên thành lũy.
 
Dòng sông quê hiền hòa ôm bờ cát
Tuổi thơ tôi tắm mát những trưa hè.
Xây lâu đài theo con sóng lăn tăn
Thả hồn mơ khi ráng về chiều muộn
 
Đình Miệu thôn nơi nuôi tôi khôn lớn
Có mẹ già đã sáu tám mùa xuân
Cùng hai con còn đang độ xuân xanh 
Căn nhà nhỏ đơn sơ lòng ấm áp.
 
Tôi muốn gữi chút tình riêng đẹp nhất
Cho quê nghèo huyền ảo tựa tranh thêu
Dãy Linh Sơn nghiêng bóng uống dòng Gianh
Chim yên ả  ngẫn ngơ chiều quên hót
 
Xin gữi chút mặn mòi hương của nắng
Tới đứa con xa vắng nặng câu thề 
Nơi bến đò nước mắt mẹ rưng rưng
Tiễn con đi dùng dằng không nén nỗi.
 
Tôi gữi cả câu hò vương theo sóng
Chút men đời chếnh choáng đủ đê mê
Cả tuổi thơ, tôi gữi cả dòng sông
Nơi chôn rau,  có mẹ già đang đợi.
 
Tháng 4/2016
 

NGUYÊN VẸN TUỔI THƠ
 
Ta đi qua những tháng ngày lam lũ
Ruộng quê nhà cằn cỗi phèn chua
Gữi vào đất hương mặn mòi của nắng
Để giọt mồ hôi chát đắng lưng cha
 
Má em hồng khi trời đổi gió Nam
Da mẹ nhăn nheo gọi mùa đông đến sớm
Bước chân run cha cày trên ruộng cạn
Tay nhuốm phèn mẹ cấy dưới đồng sâu.
 
Ta lớn khôn thêm từ vất vả lo toan
Ôm đói nghèo làm hành trang xa xứ
Nuôi chí lớn mong hoàn thành tâm nguyện
Để hôm nay khăn gói trở về đây.
 
Vẫn lũy tre xanh khúc hát ngàn xưa 
Bên dòng Gianh chở câu hò mỗi tối
Cánh đồng sâu nép mình bên núi đợi
Ru tuổi thơ nguyên ven thuở ban đầu.
 
Tháng 4/2016
 

Tác giả bài viết: Nguyễn Thanh Trung