Lời ru của Mạ

Ôi đất Lệ, đỗi thân thương, Nắng mưa, gió bão luyện tôi nên người. Sắn khoai nuôi sống bao đời, Lời ru của mẹ nuôi tôi phần hồn.
Củ khoai, mớ tép, vại cà
Nuôi ta lớn, cũng như bao con người.
Xa quê, quá nửa cuộc đời,
Không sao quên được tuổi đời ấu thơ.



Cảnh khuya chợt tỉnh giấc mơ,
Vẳng nghe tiếng mẹ ru ta thuở nào.
Lách khe cửa, gió luồn vào,
Ngát mùi hương bưởi dạt dào lòng ta.
Bao giờ cho đến tháng 3,
Người lên Sụ Nghệ ăn dâu từng đoàn.
Tháng 6, sim, ổi ngập tràn,
Mải tranh nhau hái mà quên trời chiều.
Mùa nước lũ, ngập đồng quê,
Kẻ bủa lưới, người lùa trâu vào rừng.

Mùa gió bấc, lạnh thấu xương,
Cha cày, mẹ cấy mong mùa bội thu.
Những đêm trăng sáng tháng 4,
Chơi trò trốn bắt ngủ vùi trong rơm.
Phượng khoe lửa, ngập sân trường,
Học trò xếp bút, bước vào mùa chơi.


Dòng sông tắm mát cuộc đời,
Nổi trôi kỷ niệm trên dòng Linh Giang.
Những khi chớp bể mưa ngàn,
Nồi khoai luộc, kẹp mắm cà sớm hôm.

Giờ đây ai mất, ai còn ?
Kẻ Nam người Bắc, trên nguồn dưới xuôi.
Dù đi góc bể, chân trời,
Trong lòng đau đáu nỗi niềm cố hương.

Ôi đất Lệ, đỗi thân thương,
Nắng mưa, gió bão luyện tôi nên người.
Sắn khoai nuôi sống bao đời,
Lời ru của mẹ nuôi tôi phần hồn.

Tác giả bài viết: Đất Lệ